Cá không ăn muối cá ươn, tôi đã không nghe lời khuyên răn của bố mẹ,
cưới một cô vợ xinh đẹp về để "thờ" và rồi cảm thấy hối hận vô cùng.
Khi dẫn người yêu về nhà ra mắt, mặc dù không nói thẳng nhưng mẹ cũng
đã nhấm nhẳng rằng con bé ấy đẹp quá, lại còn trẻ, đàn bà như thế lấy
vào sẽ khổ thôi. Bố tôi cũng bảo nàng có "tướng ăn chơi", đến nhà bố mẹ
người yêu mà ăn mặc, trang điểm đậm như lên sân khấu, không phù hợp làm
một người vợ đoan chính chứ đừng nói là một nàng dâu hiền thảo.
Mặc dù rất tôn trọng ý kiến của bố mẹ nhưng sắc đẹp của nàng đã mê
hoặc tôi, mỗi lần khuôn miệng nhỏ xinh ấy cười, đôi mắt lúng liếng lườm
nguýt tôi là tôi không còn nghĩ được gì nữa. Tôi quyết định lấy nàng làm
vợ để rồi ngay sau đó phải ân hận.
Chẳng phải đợi đến ngày về nhà chồng, thời gian chuẩn bị đám cưới có
thể nói là khủng khiếp với gia đình tôi. Nàng liên tục thay đổi ý tưởng
khiến cả hai bên nội ngoại đều cuống cuồng, lúc thích tổ chức ngoài trời
cho sang chảnh giống Tây, lúc lại thích tổ chức trong nhà để có ánh đèn
lung linh, xa hoa. Nhà tôi cũng thuộc loại có điều kiện nên chiều theo ý
muốn của nàng, chỉ đến khi không thể chịu nổi sự thay đổi nhanh như trở
bàn tay của nàng và mặc kệ thì nàng mới chịu quyết tổ chức đám cưới
trong nhà mặc cho tiền đặt cọc đám cưới ngoài trời đã đưa.
Bố mẹ tôi lắc đầu ngao ngán còn tôi phân bua rằng cô dâu nào trước
ngày cưới cũng có những áp lực, khi ổn định rồi sẽ khác. Đời không như
là mơ, sau khi hôn lễ kết thúc, nàng không chịu về nhà bố mẹ chồng để
chào hỏi mà đòi đi tuần trăng mật luôn. Bố mẹ tôi cũng chẳng hào hứng gì
với nàng nên không có ý kiến. Được thể, nàng càng quá đáng khi hưởng
tuần trăng mật về vẫn không thèm sang nhà bố mẹ chồng để chào hỏi, những
món quà tôi mua cho cả hai bên nội ngoại, nàng cũng xách về về nhà nàng
với lý do bố mẹ anh chẳng thiếu gì.
Những lúc
như thế tôi lại nằm dài trên sô pha và nghĩ, giá như mình nghe lời bố mẹ
thì đã không phải hối hận như thế này. (Ảnh minh họa)
Nàng luôn tâm niệm "tôi đẹp tôi có quyền" nên những việc nhà nhỏ nhặt
như tưới cây, giặt giũ quần áo, dọn dẹp chăn màn... nàng đều cho rằng
chuyện nhỏ và tôi phải là người làm việc ấy cho nàng. Còn nếu tôi đi
công tác, việc nhỏ ấy nàng sẽ không bao giờ phải động tay bởi theo lý
luận của nàng thì "đằng nào chẳng ngủ tiếp nên việc gì phải gấp chăn"...
Còn chuyện cơm nước thì "tay em chỉ để cầm đũa thôi, không cầm được dao
đâu".
Từ những việc nhỏ nhặt như quên không tưới cây hàng tuần liền để cho
nó chết khô, quên phơi quần áo để cho quần áo bốc mùi trong máy giặt,
bát đĩa dùng hết trong chạn mới rửa... đến những việc to như nàng luôn
tháo nhẫn cưới khi đi cùng đám bạn gái, ăn mặc sành điệu và phủ nhận
việc mình đã là gái có chồng khiến tôi phát chán. Khi bị tôi bắt gặp thì
nàng nũng nịu thản nhiên bảo: "Em chỉ nói thế thôi, mà vợ anh nhiều
người để ý anh phải tự hào chứ, lấy được một cô vợ đẹp
bao người ao ước chẳng phải sĩ diện của đàn ông các anh hay sao". Đến
nước này thì tôi chẳng thể nhẫn nhịn mà yêu chiều nàng được nữa.
Tôi tỏ thái độ lạnh lùng, im lặng đã hàng tháng trời nhưng vợ hoàn
toàn không để ý. Hoặc có để ý nhưng nàng cũng phớt lờ bởi nàng còn đang
bận bịu đi spa chăm sóc sắc đẹp, mua sắm cho bằng chị bằng em. Tôi thậm
chí chẳng còn muốn về nhà khi mà phòng ngủ sực nức mùi nước hoa và gian
bếp thì nguội lạnh. Những lúc như thế tôi lại nằm dài trên sô pha và
nghĩ, giá như mình nghe lời bố mẹ thì đã không phải hối hận như thế này.
Theo nguồn đăng: eva.vn