Gửi con dâu mới: đừng sợ ở chung!

02:22 |
Con hãy cứ sống thoải mái trong gia đình này, mẹ cũng không khó chịu, khắt khe với con đâu.
Gửi con dâu mới của mẹ!
Mẹ biết và mẹ cảm nhận được nỗi sợ hãi của con ngày đầu bước về làm dâu gia đình này. Có biết bao nhiêu người nhìn con, ngó con, xem con có xinh đẹp, có ý thức hay không, có chăm chỉ hay không. Mẹ cũng để ý con nhưng mẹ chưa từng nghĩ sẽ soi mói hay gì đó.
Con chắc sợ hãi lắm khi nghĩ đến cảnh phải ở chung trong một gia đình có biết bao nhiêu thế hệ. Mẹ hiểu, cái cảm giác của người con gái từ bỏ gia đình mình về làm dâu ở một gia đình rất đông người là như thế nào. Sự rụt rè, nhỏ nhẹ của con đã khiến mẹ hiểu ra điều đó. Mẹ thật sự cảm thấy thông cảm cho con.
Khi con về làm dâu nhà mình, con dậy sớm, làm tất tần tật các việc buổi sáng, nhìn con mệt nhọc ngay sau ngày cưới, mẹ cảm thấy rất thông cảm. Mẹ làm giúp con thì sợ con lại ngại vì mới đầu, con chắc cũng còn dè chừng mẹ. Bao nhiêu người trong một gia đình, già có, trẻ có, vậy mà mọi việc con đầu săm sắn làm hết, mẹ hiểu con đang lo lắng sợ người khác không hài lòng về mình.
Con yêu chồng con, con trai của mẹ, hai đứa cố gắng phấn đấu làm việc, kiếm tiền, nếu sau này có điều kiện, con có thể ra ở riêng, sống với nhau và có một mái ấm nho nhỏ. (ảnh minh họa)
Lúc nào đi đứng, ăn nói con cũng phải khép nép từng tí một. Mẹ bảo con cứ ăn uống tự nhiên, thích gì ăn nấy, con cũng chỉ cười. Con đâu dám tự mình mua bao nhiêu thứ về ăn, con sẽ sợ bị nói là hoang phí hay là chỉ biết ăn quà…
Con có biết không, cách đây mấy chục năm, khi mẹ làm dâu gia đình này, mẹ cũng từng có cảm giác như con. Ngày đó, thế hệ của mẹ còn khắt khe hơn các con bây giờ rất nhiều. Thời đại này, mẹ chồng con dâu thoải mái, đâu như trước kia. Mẹ đã từng về làm dâu gia đình mình, mẹ sống với bà nội con bây giờ, mọi thứ còn khó khăn gấp trăm lần. Mẹ đã từng bị áp lực, bị stress nặng vì những khó khăn và những lời gièm pha. Nhưng mẹ vẫn cố gắng, vẫn hết lòng hết dạ, vẫn vượt qua mọi khó khăn thử thách vì mẹ yêu bố con. Với lại ngày đó, làm gì có điều kiện để ra ngoài ở riêng đâu con.
Con yêu chồng con, con trai của mẹ, hai đứa cố gắng phấn đấu làm việc, kiếm tiền, nếu sau này có điều kiện, con có thể ra ở riêng, sống với nhau và có một mái ấm nho nhỏ. Điều này mẹ hoàn toàn ủng hộ. Mẹ không bao giờ bắt các con phải ở chung, không bao giờ mẹ nghĩ, con dâu thì phải ở nhà chồng, phục vụ nhà chồng. Mẹ đã từng trải qua như con, mẹ rất biết khi về sống với gia đình chồng, áp lực thế nào.
Gửi con dâu mới: đừng sợ ở chung! - 2
Con hãy cứ sống thoải mái trong gia đình này, mẹ cũng không khó chịu, khắt khe với con đâu.
(ảnh minh họa)
Tất nhiên, mấy chục năm trôi qua, mẹ đã quá quen và bây giờ,l mẹ là người làm chủ gia đình này, không có vấn đề gì hết. Còn con, con còn trẻ, thời đại của các con cũng bay nhảy, tự do, nếu bị gò bó, chắc con sẽ sống không thoải mái. Những câu nói của bà nội chê con mặc váy ngắn, những lời này lời kia của hàng xóm láng giềng nói con những lời không hay, con hãy bỏ ngoài tai. Thật ra, có nhiều kiểu người, họ cũng có những suy nghĩ khác nhau. Chỉ cần một hành động nhỏ của con mà làm họ không hài lòng, họ sẽ nghĩ khác. Nhất định họ sẽ cho rằng con này kia. Nhưng mà miệng lưỡi thiên hạ, biết làm sao cho vừa hả con?
Con hãy cứ sống thoải mái trong gia đình này, mẹ cũng không khó chịu, khắt khe với con đâu. Biết cách làm dâu, sống khéo léo trong gia đình này chính là việc con cần làm nhưng cũng đừng có làm khổ mình, gò bó bản thân mình quá. Con hãy coi như đây là nhà con, là gia đình của bố mẹ sinh ra con, và quan trọng, đối xử với nhau bằng tình cảm chân thành.
Bà nội có thể có lúc khó tính nhưng người thế hệ ấy là như vậy. Con đừng suy nghĩ làm mệt người. Cứ là con, cứ sống sao cho đúng với bản thân con, đừng hỗn hào, đừng vô lễ là được. Mẹ cũng mong các con thành đạt, có tiền, có điều kiện rồi sau này con có thể mua được cho mình một tổ ấm riêng. Như thế là mẹ hạnh phúc lắm rồi! Quan trọng là vợ chồng con thương yêu nhau các con nhé. Mẹ coi con như con cái trong nhà, không có chuyện dâu rể gì đâu, hãy cứ thoải mái như ở nhà mình, phải không con? Đừng sợ ở chung nhà chồng!
Nguồn đăng: eva.vn
Đọc thêm…
Comments
0 Comments

Cưới xong, mẹ chồng bắt tôi ở nhà chăm con

00:10 |
Đúng được tầm 3 tháng sau cữ, mẹ anh yêu cầu tôi ở nhà nội trợ. Mẹ chồng bảo, bây giờ con cái bận rộn, mẹ cũng không trông được trẻ con.
Trước khi cưới anh, tôi còn là một cô gái xinh đẹp, tự hào vì mình có một công việc khá ổn, thu nhập cũng không kém. Người ta bảo, vì tôi có ngoại hình và công việc tốt nên tôi mới cưới được anh. Thật ra có chuyện đó hay không tôi cũng không hay, vì tôi yêu anh thật lòng, anh cũng dành cho tôi nhiều tình cảm tốt đẹp. Chúng tôi yêu thương nhau, lo lắng cho nhau mọi thứ thì có gì mà không thật lòng chứ. Với anh, anh có thể kiếm được nhiều người con gái tốt hơn nhiều, nhưng anh vẫn chọn tôi. Cuộc hôn nhân này chính là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi, tôi chẳng nghi ngờ gì.
Ngày về ra mắt gia đình anh, mẹ anh đón tôi vồn vã. Mẹ anh dành cho tôi cái nhìn thiện cảm. Mẹ anh bảo, tôi là người con gái tốt, có ngoại hình lại biết ăn nói. Đó là lời mẹ anh khen tôi với anh, tôi được nghe anh nói lại. Tôi vui vì mình ghi được điểm với gia đình anh.
Tình yêu ấy thật sự quá tốt đẹp, mọi chuyện cũng thật là êm xuôi. Với con gái, ngày về ra mắt là ngày quá trọng đại, là ngày quyết định bạn có thể bước chân vào gia đình đó không. Ai cũng bảo tôi yêu anh thật tốt, anh là người tốt, gia đình gia giáo lại có công việc ổn định. Tôi lấy anh không sợ nghèo, sợ khó, tôi lấy anh mọi thứ sẽ quá tốt, tôi sẽ có cuộc sống sung sướng… Tôi đâu tính ra được như vậy, tôi chỉ cần cuộc sống này có được người mình yêu thương là quá tốt rồi.
Ngày về nhà chồng, mọi thứ đã thay đổi ngay tức khắc. Tôi có bầu, mệt mỏi, không gượng được vì nghén quá nặng. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi có đủ cơ sở để có được cuộc sống hạnh phúc, sung sướng, vì tôi cũng đâu phải là người không có công việc ổn đâu. Tôi và anh cưới nhau sau đó, tình yêu mặn nồng suốt 2 năm cũng đủ để chúng tôi hiểu được nhiều điều, trân trọng nhau. Tôi quyết định ở chung với gia đình anh, đó là đề nghị của anh khi kết hôn vì anh muốn vợ chồng chúng tôi chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ.
Thật ra, chẳng có ai muốn ở chung, ai cũng muốn có cuộc sống tự do riêng tư. Thế nhưng, cuối cùng, anh đề nghị và tôi chấp nhận. Tôi quyết định ở cùng bố mẹ anh. Với lại tôi cũng nghĩ, mẹ anh cũng yêu mến tôi thì có thể cuộc sống này sẽ thoải mái.
Ngày về nhà chồng, mọi thứ đã thay đổi ngay tức khắc. Tôi có bầu, mệt mỏi, không gượng được vì nghén quá nặng. Tôi làm đủ thứ việc để tự lo cho bản thân mình. Sống cùng nhà chồng đôi khi mệt mỏi cũng không dám tự tiện nằm ườn ra, vì còn ngại bố mẹ chồng. Nhiều khi giữ ý quá, người phát lả đi, nhưng mà vẫn phải cố. May ra thì nhờ chồng được tí xíu, chứ cũng không dám nhờ cậy mẹ chồng. Con dâu có yếu thì phải tự lo cho mình chứ ai đi nhờ mẹ chồng này kia.
Ngày sinh con tôi vất vả vô cùng. May mà cũng có mẹ chồng giúp, mẹ tôi cũng tới chăm, chồng cũng quan tâm chứ không thì khó lòng mà vượt qua được. Tôi mới sinh nên trầm cảm nặng, mệt mỏi vô cùng. Chăm con suốt ngày, chuẩn bị mọi thứ cho con, thức đêm thức hôm đã làm tôi trở thành người ít nói. Vốn là cô gái năng động, chăm chỉ làm việc, vậy mà cuối cùng, tôi phải ở nhà chăm con suốt mấy tháng nên bức bách vô cùng. May mà tôi cũng vượt qua được.
Cả nhà căng thẳng vì chuyện này, mẹ chồng khó chịu, chồng cũng không lên tiếng. Tôi thì kiên quyết đi làm. (ảnh minh họa)
Đúng được tầm 3 tháng sau cữ, mẹ anh yêu cầu tôi ở nhà nội trợ. Mẹ anh bảo, bây giờ con cái bận rộn, mẹ cũng không trông được trẻ con. Mẹ chỉ phụ giúp bế tí thôi chứ không muốn bế trông cháu cả ngà, không có sức làm được việc đó. Tôi thấy ái ngại, tôi đang đi làm, công việc tốt sao lại phải nghỉ. Với lại, cần phải có thu nhập chứ, ai lại ở nhà ăn bám chồng. Mẹ anh khăng khăng là anh có điều kiện, gia đình có điều kiện, tha hồ mà tiêu pha, không phải lo chuyện tiền nong, chăm sóc con cái. Nghe mẹ anh nói, tôi buồn lắm. Mẹ chồng là như vậy sao, sao lại ép tôi ở nhà chăm con?
Tôi nói với chồng, chồng không phản ứng gì, hình như anh cũng đồng tình với mẹ anh. Tôi bực quá, tôi bảo nếu mẹ không trông được thì thuê người giúp việc trông con, tối về sớm. Mẹ chồng tôi găng lên, bảo, con cái lại để cho người giúp việc trông, thật là vô tâm. Ý mẹ nói tôi không quan tâm con. Biết bao nhiêu gia đình người ta đều phải như vậy, đi làm về rồi chăm con. Có bà nội trông thì may không thì thuê người trông, phải kiếm tiền mà nuôi con chứ, ở lì ở nhà là khi không thể xin được việc.
Cả nhà căng thẳng vì chuyện này, mẹ chồng khó chịu, chồng cũng không lên tiếng. Tôi thì kiên quyết đi làm. Tôi thuê người giúp việc, mẹ chồng tôi bực bội lắm. Nhưng biết làm sao được bây giờ, tôi cũng đành chấp nhận chứ không thể chịu cảnh nghỉ việc trong khi công việc của tôi rất ổn. Tôi làm trái ý mẹ chồng, cả nhà căng thẳng nhưng chẳng sao, tôi phải cương quyết ngay từ đầu, không nên tiếp tục chuyện này, nhân nhượng thì chỉ có khổ tôi… Tôi làm thế là đúng hay sai?
Đọc thêm…
Comments
0 Comments

Không cho cưới vì tôi có tướng sát phu

20:40 |
Mẹ bảo, tướng sát phu như tôi thì đừng nghĩ lấy chồng, vì đi đâu cũng làm khổ con người ta thôi. Tôi cảm thấy bị xúc phạm vô cùng.
Chỉ một lần đến chơi nhà, mẹ anh đã kiên quyết phản đối chúng tôi, không cho tôi cưới anh. Mặc dù trước đó, khi anh kể về hình dáng, tính cách và gia thế của nhà tôi, mẹ anh có vẻ ưng lắm. Mẹ anh bảo, cứ đưa tôi về gặp gỡ gia đình, nói chuyện rồi sau này hai đứa tính chuyện cưới xin.
Bài liên quan: Không cho cưới vì tôi có tướng sát phu
Ngày về ra mắt nhà anh, tôi đã chọn một bộ quần áo hết sức giản dị, ăn mặc chỉn chu và nhìn rất xinh xắn. Anh còn khen tôi suốt buổi, anh luôn miệng nịnh người yêu: “Em mặc thế này thì về cả xóm anh mê chứ không phải riêng bố mẹ anh. Khéo mà trẻ con chạy ra xem em hết”. Thấy anh khen, tôi được câu mát mặt. Tôi cảm thấy hứng thú, vui vẻ và thoải mái lắm. Từ việc run rẩy, tôi cảm thấy hạnh phúc, được tiếp thêm động lực, thấy tự tin hơn khi về nhà anh.
Vừa bước vào nhà anh, tôi đã đon đả chảo hỏi bố mẹ, rồi chạy ngay vào bếp xem mẹ có gì làm không. Tôi nấu nướng giỏi nên mấy món mẹ anh định chế biến, tôi làm nhanh lắm. Một chốc là được bữa cơm ngon. Cả nhà dọn cơm ra vui vẻ, sum vầy. Bố mẹ anh cũng hỏi chuyện tôi luôn, làm tôi cảm thấy thoải mái lắm. Hôm đó với tôi là một ngày thành công, vì mình chẳng hớ cái gì, với lại, thấy thái độ của bố mẹ anh, tôi cũng mừng ra mặt.
Mẹ anh hỏi tôi nhiều thứ, hỏi dự định tương lai, hỏi chuyện công việc, rồi hỏi nhà cửa, gia đình. Những điều này tôi đã chuẩn bị câu trả lời kĩ càng, vì thật ra, mẹ anh là người rất nhiệt tình, nhanh nhẹn và hiếu khách. Thế nên, tôi cũng bớt ngại phần nào.


Tôi buồn vô hạn, cảm thấy mình như bị giội một gáo nước lạnh lên đầu. Mẹ anh nói với anh rằng, tôi có tướng sát phu. (ảnh minh họa)
Sau khi chào hỏi bố mẹ anh, chúng tôi lại về thành phố. Cuộc sống thật thoải mái vì tôi luôn nghĩ, như vậy đã làm một kết quả tốt, có lẽ chúng tôi sẽ có kết thúc có hậu. Nhưng được vài hôm, anh ủ rũ đến nhà tôi nói rằng, bố mẹ anh không đồng ý cho chúng tôi yêu nhau. Mẹ anh yêu cầu anh phải chia tay với tôi ngay lập tức. Mẹ anh bảo, hai đứa không thể đến được với nhau, nên chia tay sớm là tốt. Nếu kéo dài chỉ làm con gái khổ thêm. Nên bố mẹ anh không cho chúng tôi tiếp tục mối quan hệ này.
Tôi buồn vô hạn, cảm thấy mình như bị giội một gáo nước lạnh lên đầu. Mẹ anh nói với anh rằng, tôi có tướng sát phu. Vì trên mặt tôi có nốt ruồi, hôm đầu về mẹ cũng ngợ ngợ nhưng chưa nói gì. Hôm sau, mẹ anh lặng lẽ xin ngày sinh tháng đẻ, tuổi tác của tôi, kèm theo đặc điểm là nốt ruồi để bói toán. Thầy bói phán, chúng tôi mà lấy nhau thì thế nào cũng tuyệt mệnh, và con trai mẹ sẽ là người chịu thiệt thòi. Thế nên, mẹ anh nhất định bắt chúng tôi phải chia tay. Mẹ bảo, tướng sát phu như tôi thì đừng nghĩ lấy chồng, vì đi đâu cũng làm khổ con người ta thôi. Tôi cảm thấy bị xúc phạm vô cùng. Thời đại nào rồi mà mẹ còn tin vào nốt ruồi sát phu. Nếu như tôi đi tẩy nốt ruồi, chẳng phải tôi đã bình thường rồi sao. Tôi cảm thấy buồn và chán nản quá, anh có động viên, khuyên nhủ thế nào mẹ anh cũng không nghe.
Mẹ anh còn nói, nếu anh không nhìn mặt mẹ, mẹ anh cũng chịu. Vì thà là để con ra đi, không nhìn mặt mẹ còn hơn là để con phải lấy người vợ sát phu ấy, rồi mãi mãi mẹ không được nhìn mặt anh. Câu chuyện có vẻ đã trở nên nghiêm trọng, tôi cảm thấy mệt mỏi, lo lắng vô cùng. Tôi chẳng biết còn cơ hội nào cho người con gái như tôi nữa không. Tôi đã mạnh dạn gọi về cho mẹ anh, vậy mà khi nghe tôi xưng tên, mẹ anh lập tức cúp máy.
Tôi buồn lắm rồi, nghĩ mà chán. Có lẽ nếu an hanh không kiên quyết, tôi sẽ chẳng thể nào lấy được anh. Và cuộc tình của chúng tôi thật sự sẽ chấm dứt ở đây…
Ngọc Lan
Nguồn đăng : eva.vn
Đọc thêm…
Comments
0 Comments

Nốt ruồi sát chồng...

20:34 |
Chẳng lẽ cái nốt ruồi ấy lại có sức mạnh ghê gớm, giết chết cùng lúc 2 người như vậy? Đó có phải nốt ruồi sát chồng?
Nếu thật sự có số mệnh thì tôi làm sao thoát khỏi con đường mà những người đàn ông trước đây của Quỳnh đã đi qua? Chẳng lẽ cái nốt ruồi ấy lại có sức mạnh ghê gớm, giết chết cùng lúc 2 người như vậy? Có phải là nốt ruồi sát chồng?
Mẹ tôi khăng khăng bảo lưu ý kiến. Bà cho rằng nếu cưới Quỳnh về thì chắc chắn tôi sẽ chết như hai người chồng trước của nàng.
Tôi không tin một chiếc nốt ruồi bé bằng đầu tăm thế kia lại có thể quyết định sự sống chết của một con người. Thế nhưng có một thực tế là hai người chồng trước của Quỳnh đều chết bất đắc kỳ tử…
Tôi gặp Quỳnh cách đây hơn 1 năm và đã bị đánh gục bởi sự dịu dàng, tinh tế cũng như vẻ đẹp thuần khiết của nàng. Khi biết Quỳnh đang độc thân, tôi ngỏ lời yêu nàng và Quỳnh cũng đã đồng ý. Khi đó tôi chưa biết về việc hai người chồng, đúng hơn là hai vị hôn phu của Quỳnh đều đã bị tai nạn qua đời trước ngày cưới chẳng bao lâu.
Lần đầu đưa Quỳnh về ra mắt gia đình, mẹ tôi rất vui vì thằng con trai độc nhất của mẹ cuối cùng cũng dắt bạn gái về nhà. Mẹ cũng thừa nhận với tôi là Quỳnh rất ngoan hiền, dễ thương. Hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp.
Mẹ tôi khăng khăng bảo lưu ý kiến. Bà cho rằng nếu cưới Quỳnh về thì chắc chắn tôi sẽ chết như hai người chồng trước của nàng. (ảnh minh họa)
Thế nhưng sau đó ít lâu, mẹ tôi bỗng quay phắt 180 độ. Bà nói đã cho người về quê Quỳnh tìm hiểu và biết trước tôi, Quỳnh đã từng có hai đời chồng nhưng cả hai đều chết đột ngột khi ngày cưới đã cận kề. Bà còn bảo, nhìn kỹ sẽ thấy vết sẹo do phá nốt ruồi dưới mắt Quỳnh. “Phá rồi nhưng vẫn còn dấu vết. Đã là số mạng thì dù có phá cũng không cải số được đâu con”- mẹ tôi quả quyết.
Tôi không dám nói với Quỳnh chuyện này nhưng thấy tôi có vẻ lo lắng nên nàng truy vấn. Cuối cùng tôi đành phải nói thật mọi chuyện. Nghe xong, Quỳnh bần thần. Nàng kể cho tôi nghe về hai người đàn ông trước đây của mình. Người đầu tiên bị đột quỵ trong khi xem bóng đá, người thứ hai chết cũng liên quan đến việc chơi thể thao. “Khi tụi em yêu nhau, em không hề biết các anh ấy có tiền sử bệnh tim mạch. Sau chuyện đó, em đã đi phá cái nốt ruồi dù nó chỉ bé xíu…”- giọng Quỳnh nghèn nghẹn.
Thế nhưng ở cái vùng quê nhỏ bé của Quỳnh, chuyện hai người chồng sắp cưới của nàng đột ngột qua đời trước ngày cưới đã được truyền tai nhau và còn bị thêu dệt thêm, đến nỗi cả một thời gian dài, Quỳnh không dám về quê. Cứ tưởng người ta đã quên, nào ngờ khi mẹ tôi cho người về tìm hiểu thì người ta lại khơi lên, thêm thắt đủ điều…
Mấy hôm nay Quỳnh rất buồn. Nàng không muốn gặp tôi với lý do muốn được yên tĩnh để suy nghĩ và sắp xếp cuộc sống của mình. Riêng tôi, dù ngoài miệng cố thuyết phục mẹ nhưng trong bụng, tôi cũng thấy lo.
Nếu thật sự có số mệnh thì tôi làm sao thoát khỏi con đường mà những người đàn ông trước đây của Quỳnh đã đi qua… Chẳng lẽ cái nốt ruồi ấy lại có sức mạnh ghê gớm, giết chết cùng lúc 2 người như vậy?
Theo Đức Vinh (Người lao động)
Nguồn đăng: eva.vn
Đọc thêm…
Comments
0 Comments